Mình có đi học xíu về quản lý business, trong đó có những lí thuyết kiểu như là quy trình chuẩn phải là quy trình liền mạch từ đầu tới cuối. Như supply mua ở đâu, cần mua loại gì, còn bao nhiêu thì phải mua supply mới. Pallet đi hàng cũng là 1 loại supply như thế. Đúng quy trình thì mua sẵn vài chục cái để dành, hết rồi gọi điện nói người ta giao tới. Nhưng như thế tốn $7/ cái, chưa kể tiền giao. 1 pallet để tầm được 300-400kg hàng. 1 chuyến trung bình đi phải cần ít nhất là 6 – 7 pallet. Tính ra nếu mua, thì 1 chuyến chỉ tốn $42 – $50.

Nhưng, mình chọn lái xe vòng vòng đi tìm và xin pallet. Dĩ nhiên, điều này trái hoàn toàn với những lí thuyết mình đã học. Thời gian bỏ công đi tìm xin pallet, cái khoảng ngắt đoạn đó làm quy trình không xuyên suốt được, thì sao mà scale lớn?

Nhưng scale lớn là chuyện tương lai, giờ công ty nhỏ, tiết kiệm được từng đồng là hay từng đồng. Mình nghĩ thế.

Cứ tới đợt đi hàng, mình lại lấy xe mini van của mình chạy đi vòng vòng các hãng xưởng sản xuất, thấy ai để giục pallet đó thì xin, rồi chất lên xe chở về. Nhiều cái pallet bị hỏng, bị bung, lại phải ngồi hì hục đinh búa đóng lại. Rồi xong phải đi hút bụi xe trước khi lái về, kẻo nhìn xe bụi gỗ rơi đầy lại thấy xót em ấy.

Tất cả để tiết kiệm chưa tới $50. Nên bảo mình mơ ước gì?
Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy pallet…và có tiền thuê công ty giao tới, chứ không phải chạy đi như vầy.
Chẹp, ước mơ giản dị.