Sau những ngày tháng khó khăn ban đầu, phải lấy tiền túi để đập vào duy trì công ty, thì gần đây đã tới lúc công ty trả được một phần lương cho bọn mình rồi. Không nhiều nhặn gì đâu, tháng $500, tháng $700, đủ để mình lâu lâu mua một chai scotch nhâm nhi, hay ăn một miếng steak kèm chai vang ổn tạm.

Dịch đến. Mọi thứ đình trệ lại. Các hãng máy bay khai thác chuyến rất phập phù, bữa bay được, bữa không. Tiền bay thì phải trả ngay mới bay hàng được, tiền đối tác thì bị khất, vì đối tác cũng không làm ăn được nên gặp khó khăn. Mình nhìn vào tài chính công ty hằng ngày chỉ muốn khóc. Mình cùng hai founder khác thống nhất rằng thôi thì cố trả lương nhân viên cho đầy đủ, cả ở Mỹ lẫn Việt Nam, không giảm đồng nào. Còn lương mình, check thì vẫn kí, nhưng từ từ hẵng rút nha, không lủng tài khoản đó.

Tấm check này, từ tháng hai tới giờ, vẫn chưa dám rút…

Dịch đến, dịch chưa đi, nhưng ở nước Mỹ đã tranh cãi nảy lửa là có nên mở lại hoạt động không. Ôi thì phe nào cũng có lý của phe đó. Mình không đủ chuyên môn nên không kết luận được điều nào tốt hơn. Ở Texas thì Thống đốc bang có cho phép bắt đầu mở lại. Mở lại thì mình có chút thở phào, vì kinh tế, lại có chút lo âu… Bọn mình chọn cách tiếp cận dè dặt, mở từ từ, không tham kiếm khách cho đủ lượng hàng bay. Cứ theo dõi tiếp tình hình rồi thay đổi chính sách cho phù hợp là được.

Tin mừng là chính phủ vừa thông qua gói hỗ trợ, cho các doanh nghiệp nhỏ vay. Bọn mình vay được ít, hi vọng đủ chèo chống qua cơn dịch này. Còn tấm check tháng hai này (và cả mấy tháng sau nữa), chắc phải lâu sau mới rút được. Mình tự hứa với lòng rằng, khi được tiền rồi, sẽ tự thưởng cho mình một chai scotch thật ngon.

Ly glencairn đã mua rồi, chỉ chờ scotch nữa thôi…