Đây là một đoạn đường “thú vị”. Nó là đường tắt nhanh nhất đi từ vùng Tây Bắc Houston để tới được xa lộ Beltway 8 gia nhập vào mạng lưới giao thông chằng chịt toả đi khắp nơi. Đoạn đường này quanh co, nhiều khúc cua khuất tầm nhìn, và đặc biệt có cái ổ-gà này tồn tại đã rất lâu mà thành phố chẳng buồn tới sửa.

Rất lâu là khái niệm tương đối, mình cảm giác lâu là vì nó có từ thời bọn mình còn ở kho cũ chật hẹp. Nhớ ngày đó làm ở công ty chiều thứ 6 về vội cơm nước, rồi chạy ngay ra kho đóng hàng, đóng tới tờ mờ sáng rồi lại về ngủ, sáng hôm sau chạy ra thuê xe tải khiêng hàng lên và chở ra sân bay.

Từ kho cũ bọn mình lên sây bay, đi đoạn đường này là ngắn nhất. Xe tải cồng kềnh trọng lượng cao nên không dám lách tránh ổ-gà vì sợ lật. Cứ mỗi lần chạy gần tới khúc này là cả đám nhướn mày nhìn nhau, kiểu: “lạy Trời khấn Phật”. Chưa kịp khấn xong là nghe xe nhảy tưng một cái, ngày nào chất hàng ở thùng xe không khéo là nghe hàng nhảy đổ, khi thì rầm một phát, khi thì tiếng rơi từ tốn, từng kiện, từng kiện một “tiếng rơi rất nhẹ như là rơi nghiêng…”.

Giờ thuê kho mới khang trang hơn, thuê cả người tới chất hàng lên xe tải chở ra sân bay, hầu như chẳng phải đi qua đoạn đường này nữa. Nhưng thỉnh thoảng, như bữa đi đón bạn ở sân bay, khi chạy qua đoạn này, lách nhẹ một cái tránh, lại thấy bao như kí ức những ngày xưa cũ ùa về. Ôi cái thời gian khổ hừng hực đầy quyết tâm!

Đến cái ổ-gà mà mình còn nhớ, thì đừng hỏi sao tới giờ mình vẫn nhớ về từng khách hàng đi cùng bọn mình từ những chuyến hàng đầu tiên. Ổ-gà còn đó, HaiTrung Shipping vẫn nơi đây, mà hỏi sao những khách-xưa nào đâu chẳng thấy?