Vài tháng trước, lúc dịch covid vẫn chưa diễn biến phức tạp như bây giờ, mình đã có 01 bài tâm sự :”Đại Dịch Coronavirus- Nỗi Lo Không Của Riêng Ai”. Hiện giờ, dịch đang diễn biễn theo chiều hướng phức tạp lên rất nhiều, mình lại viết, xin chia sẻ chút cảm xúc trong giai đoạn này với mọi người.
Dịch này, mình hay nói đùa với mấy bạn partner của mình là: “còn sức khoẻ, còn mạng sống là may mắn rồi, thậm chí, nói xui chứ, business không trụ được thì cùng lắm khai phá sản thôi, đó không phải tận cùng của thế giới”. Biết là thế, nhưng nhìn tài chính của mấy tháng đầu năm đến giờ, mình vẫn buồn ghê gớm. Công ty mình nhỏ thôi, làm trong lãnh vực cargo (vận chuyển hàng hoá về Việt Nam). Từ giữa tháng 1 tới nửa tháng 2 là Tết truyền thống, coi như anh em bên này cũng nghỉ Tết luôn vì chả ai ship hàng. Mọi năm cũng thế, nên năm nay anh em vẫn bình thản bảo nhau: “tài chính tháng 1, 2 giảm, thì mấy tháng sau bù lại, lo gì?”. Rồi dịch đến. Theo luật của Thống Đốc bang (Texas), bọn mình vẫn được mở cửa trong thời điểm có lệnh stay-at-home (vì là công ty logistics và shipping). Nhưng thật ra, mở cửa là vì thỉnh thoảng khách vẫn gửi hàng tới kho, không có người trực ở đó sợ USPS, Fedex, hay UPS để hàng trước kho rồi mất hàng. Còn ra, lượng khách giảm hầu như không có. Thêm nữa, các hãng máy bay đồng loạt cắt giảm nhân sự, dẫn đến cắt giảm chuyến. Lâu lâu có chuyến thì giá mắc khủng khiếp, vì cung không đủ cầu. Bọn mình vẫn phải cắn răng bay hàng để giữ uy tín với khách. Rồi kế hoạch mở rộng đại lý ở các bang khác, đã ký hợp đồng thuê tiệm rồi, mà giờ bay lên không được, hàng tháng vẫn phải trả tiền thuê nhà, tiền điện, nước, internet này nọ.
Mình quản lý tài chính công ty (thật ra cũng chủ yếu là nhập liệu vào QuickBooks thôi), nhìn tổng kết mỗi tháng mà lo lắm. Hãng máy bay bay hàng là phải trả tiền ngay, còn đại lý thì xin chậm thanh toán cho bọn mình vì họ cũng khó khăn. Thế là dòng tiền đang xoay chuyển ngon lành đùng cái bị tắc. Bọn mình được chấp thuận cho vay theo chương trình PPP tầm hơn chục ngàn. Chục ngàn nghe thì to, chứ nhấn vào nút trả bill này nọ, chớp mắt là hết sạch. Giờ ngồi đây phân vân chả biết sẽ ra sao… Bọn mình thậm chí không dám trả lương cho chính mình, để dành tiền đó trả lương đủ cho nhân viên cả đầu Việt Nam lẫn Mỹ thôi.
Ngày mở business, mình hình dung ra muôn ngàn khó khăn, và may mắn thay, có những khó khăn tưởng chừng không giải quyết được, cuối cùng cũng ổn. Dịch này lớn, rất lớn, nó như cơn sóng ầm ầm cuộn tới, nó đánh cho bọn mình tơi tả rồi. Mình vẫn hi vọng là bọn mình vẫn đủ sức chèo chống qua giai đoạn này, để khi mọi thứ rút đi, lại cùng nhau gầy dựng lại. Còn xui sóng cuốn trôi luôn, thì chắc cũng phải chịu. Bởi như đã nói ở trên, đó không phải tận cùng của thế giới…
Mọi người có business giai đoạn này khó khăn, thì cũng gắng lên nhé. Mong mọi thứ đều sẽ ổn !
